Hồi ký của một lính Đức – sự ác liệu ở mặt trận phía Đông
Với Günter K. Koschorrek thì anh ta lại phải đối mặt với sự tàn khốc và ác liệt nơi chiến trường. Bị thương trong trận Stalingrad và được đưa về hậu tuyến tháng 12 năm 1942, sau một thời gian hồi phục anh ta tham gia các cuộc càn quét du kích ở Ý năm 1943. Tuy nhiên ngày 22/10, Günter K. Koschorrek lại bị điều chuyển sang mặt trận phía Đông và gần như ngay lập tức đơn vị cuả anh phải giao tranh với Hồng quân Liên Xô.
Chiến tuyến trên mặt trận phiá Đông khá lộn xộn và không rõ ràng làm cho những lính tân binh dễ bị mất phương hướng. Quân địch ở khắp mọi nơi, có khi ở ngay sau lưng. Ngày 30, quân Đức đã đánh bật Hồng quân ra khỏi một ngôi làng ở phía Đông. Bây giờ họ đang chờ đợi một cuộc phản công.
Ngày 31/10: “Quân Nga mở một cuộc tấn công khá ác liệt và dư dội vào ngôi làng nhưng đã bị chúng tôi đẩy lui. Pháo chống tăng đã bắn cháy 5 chiếc T-34. Sau đó 7 chiếc khác bị bắt giữ do hết xăng nên đã bị đối phương bỏ lại. Bộ Binh Nga sau khi bị đánh bật đã đào một hào cách vị trí chúng tôi chừng 100m. Hỏa lực cuả chúng tôi bắn dày đặc nhưng quân Nga ẩn dưới hào nên không có thương vong đáng kể. Chúng tôi chọn gò đất bên cạnh ngôi làng để đặt các ụ súng máy vì nó có tầm bao quát rất tốt tuy nhiên cỏ mọc um tùm cũng hạn chế tầm nhìn và giúp cho quân địch dễ ẩn nấp. Chúng tôi cũng rất khó khăn trong việc liên lạc hay kiểm soát bến phải ngôi làng, nơi 1 trung đội đang chốt giữ vì cây cỏ mọc rất nhiều.
Lính Đức đang tiến lại gần xác một người lính Hồng quân Liên Xô bên cạnh chiến xe tăng BT-7 đang bốc cháy – Chiến dịch Barbarossa năm 1941
Nhiều lần địch đã lợi dụng địa thế này mà tấn công làm bất ngờ những đơn vị đang chốt vị trí. Chúng tôi phát hiện ra đợt tấn công tiếp theo cuả quân Nga khi những chiếc mũ sắt lộ ra trên lớp cỏ um tùm. Ngay lập tức 2 khẩu súng máy cuả chúng tôi quạt đạn liên tiếp vào đội hình đang xung phong cuả quân Nga khiến cho họ phải nhảy trở lại hào. Vì hoả lực cuả súng máy MG-42 cuả chúng tôi là rất khủng khiếp và tầm bắn hiệu quả cuả nó là khoảng 50m nên gần như quân Nga không có khả năng xung phong chiếm được vị trí đang được chúng tôi án ngữ. Tôi nghe thấy các chỉ huy Hồng quân đang lên tinh thần cho các binh sĩ và không ngớt hô xung phong. Bất cứ khi nào nhìn thấy quân Đỏ là đạn từ khẩu MG-42 lại nhả liên tiếp, không có ai có thể nhảy lên hào, chạy về phiá trước quá một đến 2 bước chân trước khi bị hạ gục. Những ai may mắn không bị trúng đạn thì nguyền rủa, chửi thề chúng tôi ầm ĩ.
Sự ác liệt của mặt trận phía Đông luôn được thể hiện trong từng trận đánh
”Tay chỉ huy Hồng quân này bị điên chăng” tôi nghĩ vậy. Hay hắn ta chỉ lo đến mạng sống cuả mình mà không hề đoái hoài đến thương vong cuả binh sĩ. Có phải hắn ra lệnh cho quân Nga tiến lên phía trước, chịu bất kể thương vong để chiếm được ngôi làng và hắn thì sẽ bí mật chạy trốn khi màn đêm buông xuống. Không, một cái chết đang chờ đợi hắn, nó còn đáng sợ hơn cả cái chết từ 1 viên đạn. Những chiếc xe tăng đang lao tới, vượt qua đường hào và tiến về phía quân Nga. Tôi để ý những nòng pháo to đang chĩa xuống mặt đất, nó không giống những chiếc xe tăng khác
Fritz Koschinski hét lớn đến nỗi ai cũng nghe thấy: ”Tôi cần súng phun lửa”… Tôi đã nghe nói đến uy lực cuả thứ vũ khí này nên bất giác thấy lạnh xương sống, Không một ai lao lên khỏi chiến hào có cơ may sống sót. Tôi tự hỏi tại sao những lính Nga này lại vâng phục mù quáng tay chỉ huy này để tấn công chúng tôi dù phải hy sinh thế nào. Trước khi lửa thiêu cháy chiến hào quân Nga, tôi có thể nhìn thấy rõ luồng lửa phụt ra từ nòng súng, thiêu cháy tất cả mọi thứ trên đường đi cuả nó. Sự hoảng loạn bên phía quân Nga – tôi có thể nghe thấy tiếng la hét và mùi khét từ thịt và quần áo bị cháy. Rất nhiều người nhảy ra khỏi hào, gào khóc và bốc cháy. Nhiều người lao lên phía trước, lăn lộn xuống đất. Sức nóng rất khủng khiếp đến nỗi chúng tôi còn cảm nhận được. …. Một cảnh tượng kinh khủng….
Chúng tôi leo ra khỏi hố cá nhân và chạy theo những chiếc xe tăng phía trước. Sự huỷ diệt quân Nga vẫn chưa kết thúc…